Tháng Năm, phượng đỏ rực phương trời đầu hạ. Màu hoa đẹp của một thời trẻ dại, sôi nổi, của ước mơ tung bay diệu vợi. Nhớ ngày nào còn nâng niu cuốn sách ép cánh phượng mỏng tang... Mùa hoa ấy luôn gợi lòng ta nhớ về chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục về điều đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai.
Tháng Năm, trên khắp nẻo đường, Hà Nội tím ngắt một màu thương. Có những cây thấp bé, ta vươn tay ra là có thể vuốt ve. Bằng lăng khiến ai ngẩn ngơ, chờ đợi khi sắp đi qua một thưở cắp sách đến trường, lặng lẽ nhuộm tím miền ký ức chưa xa, đẹp, mộng mơ như những trang thơ trong trang sách học trò.
Loài hoa ấy như đánh dấu tình đầu còn mong manh, dễ vỡ của những đôi lứa yêu nhau. Chỉ dám hái vài cành tặng nhau theo lời nhắn nhủ thầm kín tự đáy lòng...
Tháng Năm, chẳng còn yên tĩnh trong mỗi góc sân trường. Tiếng ve kêu râm ran làm ai phiền lòng mỗi trưa hè oi ả. Nhưng buổi nào đó lặng im, ta lại thấy lòng mình trống vắng.
Tháng Năm, dường như tiếng hát cũng cất cao hơn hòa cùng khúc nhạc của đất trời, để không gian thêm trong ngần, thánh thót. Tiếng chim ríu rít, tiếng ve râm ran, tiếng gà gáy gọi mặt trời đỏ rực...
Hãy thường xuyên truy cập vào trang http://hoatuoi37.blogspot.com/ để chiêm ngưỡng những loài hoa đẹp nhất bạn nhé.
Nhận xét